Tập trung quá nhiều việc có cơ bị... mất tập trung
Maggie Jackson là tác giả cuốn sách “Distracted: The Erosion of
Attention and the Coming Dark Age” (tạm dịch: Chứng loạn trí: Sự thoái
hóa của tập trung và Thời kỳ đen tối đang tới gần). Bà trò chuyện với
tạp chí Harvard Management Update về những hệ quả liên quan mật thiết
tới các nhà quản lý thường xuyên bị áp lực về thời gian.
-
BlackBerry không chỉ đơn thuần là một chiếc điện thoại di động, nó còn
được coi như cánh tay phải đắc lực của người sử dụng: hiện nay, một nhà
quản lý giỏi có thể giải quyết được cùng một lúc nhiều công việc khác
nhau, và họ cho rằng phần lớn hiệu suất công việc đạt được là nhờ tính
năng đa nhiệm (multitasking[1]) của công nghệ. Đây là một quan điểm rất
phổ biến. Tuy nhiên, ý kiến của bà về vấn đề này lại tương đối khác.
Trong cuốn sách của mình, bà đưa ra luận điểm cho rằng “đa nhiệm” không
khác gì một kẻ sát nhân, giết chết hiệu suất làm việc. Bà giải thích thế
nào về điều này?
Maggie Jackson. Ảnh: hbs.edu |
Tính
năng đa nhiệm được thiết kế với mục đích cuối cùng là đạt được hiệu quả
cao trong công việc: giả sử như việc cùng một lúc có thể thực hiện
nhiều nhiệm vụ khác nhau.
Tuy nhiên, việc thực nhiều việc cùng một lúc chẳng qua là sự di chuyển tới lui giữa việc này với việc khác một cách tiếp nối và liên hoàn rất nhanh; và như thế cũng có nghĩa là người thực hiện chúng không thể nào tập trung cao độ vào bất cứ nhiệm vụ nào.
Từ đó dẫn đến việc hoạt động kém năng suất trầm trọng, biểu hiện của việc này là sự thường xuyên bị gián đoạn. Mỗi lần chúng ta bị gián đoạn – hoặc đơn giản là chúng ta tự gián đoạn mình – sẽ tốn rất nhiều thời gian để trở lại với đúng chỗ chúng ta vừa dừng.
Tuy nhiên, việc thực nhiều việc cùng một lúc chẳng qua là sự di chuyển tới lui giữa việc này với việc khác một cách tiếp nối và liên hoàn rất nhanh; và như thế cũng có nghĩa là người thực hiện chúng không thể nào tập trung cao độ vào bất cứ nhiệm vụ nào.
Từ đó dẫn đến việc hoạt động kém năng suất trầm trọng, biểu hiện của việc này là sự thường xuyên bị gián đoạn. Mỗi lần chúng ta bị gián đoạn – hoặc đơn giản là chúng ta tự gián đoạn mình – sẽ tốn rất nhiều thời gian để trở lại với đúng chỗ chúng ta vừa dừng.
- Vậy bà có thể cho biết hậu quả của việc thường xuyên bị mất tập trung và ngắt quãng này là gì?
Việc
thường xuyên bị gián đoạn sẽ dẫn tới dòng ý tưởng bị đứt quãng, tư duy
nghẽn lại, và sự căng thẳng kéo dài. Khi chúng ta liên tục làm đứt mạch
công việc chúng ta đang cố gắng thực hiện, sẽ rất khó để xác định và
theo đuổi mục tiêu cuối cùng. Những ý tưởng mới sẽ bị rơi vào lãng quên
trước khi chúng thực sự vừa mới bắt đầu hiện hữu.
Khi
dồn tâm trí vào thực hiện nhiều công việc cùng một lúc, trí não của
chúng ta không còn chỗ dành cho sự quan sát hay tình cờ phát hiện ra
điều gì đó, cũng có nghĩa là không có cả thời gian lẫn không gian để
khơi nguồn sáng tạo. Kết quả của một cuộc nghiên cứu (trong đó 9000
người thuộc giới trí thức được yêu cầu viết nhật kí theo dõi tác động
của việc bị gián đoạn trong công việc của họ) đã được đăng tên tạp chí
Havard Business Review; theo kết quả nghiên cứu cho biết thì chỉ khi nào
có khoảng thời gian không bị đứt quãng thì họ mới cảm thấy tràn đầy sức
sáng tạo.
Sáng tạo không phải là công việc trí óc
duy nhất chịu ảnh hưởng bởi môi trường thông tin quá tải hay sự gián
đoạn liên tiếp. Một nghiên cứu khác cho thấy: một phần ba số người làm
các công việc liên quan tới tri thức đều nói rằng họ không có đủ thời
gian để suy ngẫm lại về kết quả công việc của mình: cụ thể là những gì
đáng lẽ họ đã có thể làm tốt hơn và làm thể nào để hoàn thành nhiệm vụ
hiệu quả hơn. Chúng ta đang sống trong nền kinh tế tri thức, và nếu
không thể suy ngẫm lại về những gì mình đã làm thì đó là một tổn thất
lớn – đồng thời còn là một dấu hiệu cảnh báo đáng ngại.
Mặc
dù vậy, điều đáng quan tâm hơn hết chính là thứ bậc tri thức ngày càng
được san bằng. Khi những gì chúng ta chú ý và tập trung tinh thần lại
dồn cả vào bức thư điện tử cuối cùng mới nhận được, thì lúc đó thứ quan
trọng nhất và nhỏ nhặt nhất cũng trở nên ngang nhau mà thôi.
-
Khi sự tập trung bị “bẻ gãy” (ngôn từ được sử dụng trong cuốn sách của
bà) thì nó sẽ tác động tới mối quan hệ cả về công việc lẫn cá nhân của
chúng ta ra sao?
Não chúng ta luôn có một khu
để dự trữ một lưu lượng nhất định sự tập trung dành cho cả các ý tưởng
lẫn các mối quan hệ. Dù cho bạn đang cố gắng để bắt kịp với một loạt
những nguồn thông tin đa chiều, hay hàng trăm – thậm chí là hàng nghìn –
những người bạn trên Facebook, thì bạn cũng chỉ có ngần đó sự tập trung
để phân bổ.
Khi nỗ lực để theo đuổi quá nhiều sự ràng buộc như vậy, thì các mối quan hệ không những sẽ không giúp gì nhiều mà chỉ càng ngày khiến chúng ta cảm thấy bị ngạt thở. Chúng rút bớt năng lượng cũng như thời gian để chúng ta tư duy thấu đáo mọi việc hay tạo dựng, và gìn giữ những mối quan hệ bền chặt.
Khi nỗ lực để theo đuổi quá nhiều sự ràng buộc như vậy, thì các mối quan hệ không những sẽ không giúp gì nhiều mà chỉ càng ngày khiến chúng ta cảm thấy bị ngạt thở. Chúng rút bớt năng lượng cũng như thời gian để chúng ta tư duy thấu đáo mọi việc hay tạo dựng, và gìn giữ những mối quan hệ bền chặt.
- Trong cuốn
sách của bà có viết rằng “môi trường gây chứng loạn trí” không phải là
một cái gì đó mới mẻ hay là sản phẩm sinh ra trực tiếp từ những bức thư
điện tử hay những mẩu tin nhắn, mà nó đã bén rễ và phát triển từ rất lâu
trong cả một thời gian dài.
Tôi đã trăn trở
về vấn đề này và phát hiện ra rằng sự tập trung là chìa khóa then chốt
cho sự thịnh vượng trong môi trường làm việc thế kỉ 21. Ý nghĩ đầu tiên
của tôi là: Chúng ta có thể tận dụng các ứng dụng công nghệ một cách tối
ưu hơn. Tẩt cả những gì chúng ta đang giải quyết không bắt đầu với
BlackBerry, mà thực ra nó bắt nguồn từ những phát minh, sáng chế cách
đây đến cả 150-200 năm và từ những trải nghiệm mới về thời gian và không
gian chúng mang lại. Chẳng hạn như sự di động là một ví dụ, trong đó
phải kể đến máy điện báo.
Khả năng cùng một lúc
làm hai hay nhiều việc từ lâu đã kích thích chúng ta. Sự say mê tốc độ
và du lịch có mối liên quan trực tiếp tới xu hướng ngày nay của chúng ta
cho rằng việc đi nhanh từ nơi này đến nơi khác, từ ý tưởng này đến ý
tưởng khác là rất tuyệt vời; còn việc ở nguyên một chỗ và tập trung tư
duy vào một nơi hay một ý tưởng nhất định thì không.
Vì
vậy có thể nói môi trường gây chứng loạn trí, sự phân tâm, hay nói cách
khác là sự đánh giá không đúng giá trị của từng nhiệm vụ, không bắt
nguồn duy nhất từ công nghệ. Tuy vậy, chúng ta vẫn thường xuyên nhầm lẫn
giữa sự thành thạo về công nghệ với sự sản sinh tri thức.
Có quá nhiều việc cần làm nhưng sự tập trung của bộ não chỉ có hạn. Ảnh: Corbis |
- Vậy bà có đưa ra gợi ý gì để hạn chế chứng loạn trí?
Chúng
ta cần nhìn nhận lại giá trị của sự tĩnh mịch và những tư duy có chiều
sâu, không phải lúc nào cũng ưu tiên sự vận động qua lại, hay tích cực
hoạt động.
Trước tiên, hãy lưu tâm
đến sự tập trung tinh thần của chính mình: cần phải nhận thức một cách
rõ nét xem bạn đang dồn tâm trí cho công việc nào và vào thời điểm nào.
Bạn có đang phản ứng lại với bất kì sự việc nào vụt qua hay không?
Có những lúc đòi hỏi cần sự tập trung cao độ, nhưng phản ứng của bạn lại có thể đẩy lùi nỗ lực tiến tới các mối quan hệ bền chặt hơn, những cuộc đối thoại trọn vẹn hơn. Cũng có những lúc bạn bị gắn chặt quá mức vào thực tại, mà không thể nào có thời gian đê suy ngẫm và lên kế hoạch thực sự cho tương lai. Hãy lưu ý tới tất cả những thời điểm như vậy!
Có những lúc đòi hỏi cần sự tập trung cao độ, nhưng phản ứng của bạn lại có thể đẩy lùi nỗ lực tiến tới các mối quan hệ bền chặt hơn, những cuộc đối thoại trọn vẹn hơn. Cũng có những lúc bạn bị gắn chặt quá mức vào thực tại, mà không thể nào có thời gian đê suy ngẫm và lên kế hoạch thực sự cho tương lai. Hãy lưu ý tới tất cả những thời điểm như vậy!
Thứ hai,
hãy học cách phân bổ thời gian làm việc. Gần đây, tôi thực sự nghiêm
túc và cẩn trọng trong việc làm sao để dành ra thời gian cũng như không
gian cho việc tư duy một cách tĩnh lặng và sâu lắng.
Chúng
ta cần biết cách kiểm soát sự tập trung của mình, vẽ ra những giới hạn
cho chúng, thay vì lúc nào cũng phản ứng lại với bất kì đòi hỏi cần sự
tập trung, điều đó sẽ đẩy chúng ta chìm ngập trong hàng trăm thứ việc
chẳng đâu vào đâu.
- Theo bà lãnh đạo và các
doanh nghiệp nói chung có thể làm gì để giúp cho nhân viên của họ có
được tinh thần tập trung cao nhất vào công việc?
Điều
mà tôi thường xuyên nghe thấy từ những nhân viên làm các công việc liên
quan tới tri thức là: “Để hoàn thành công việc, hãy để tôi về nhà”.
Điều này cho thấy rằng có gì đó thật sự không ổn với môi trường làm việc
của chúng ta. Các nhà lãnh đạo cần tạo ra hình mẫu tiêu biểu về sự tập
trung. Khi bạn đang ở trong một cuộc họp, và lúc nào cũng cứ nhìn chằm
chằm vào chiếc BlackBerry, điều đó có nghĩa là bạn đang gửi tới diễn giả
một thông điệp là: Anh chẳng đáng làm mất thời gian của tôi.
Bạn
cũng đang gửi đi một thông điệp tương tự tới tất cả những người khác có
mặt tại buổi họp. Bằng cách chuyển hướng sự tập trung của mình đi một
nơi nào đó khác, bạn đang làm tiêu tan cơ hội để có được một “cuộc gặp
gỡ của tinh thần”. Và cũng có nghĩa là bạn đang tạo ra một hình mẫu
không đẹp đối với tất cả những ai chứng kiến được hành vi đó.
Các
công ty có thể áp dụng những biện pháp nhất định để giảm thiểu sự mất
tập trung của các nhân viên. Những văn phòng quản cáo từ lâu đã khuyến
khích mọi người tự tạo ra “không gian trằng” – để lên kế hoạch dành thời
gian cho việc nghỉ ngơi, tập trung suy ngẫm hay đơn giản là để động não
về vấn đề gì đó.
Một văn phòng quảng cáo tại
Texas đã đưa ra một sáng kiến về “Căn phòng trung tâm” – nơi nhận và
phát triển các ý tưởng mới. IBM thì có Ngày thứ Sáu tư duy (Think
Fridays). Đó là một phát kiến rất ban đầu xuất phát từ phòng kỹ thuật
phần mềm, và sau đó đã lan rộng ra khắp cả tổ chức.
Làm thế nào để cả nhà quản lý và nhân viên phân bổ sự tập trung của mình sẽ là thử thách hàng đầu trong thế kỉ 21 này.
(Theo Tuyết Lan//Christina Bielaszka-DuVernay//TuanVN)
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét